Lần cuối khóc vì anh, mối tình đầu của em
https://izgirls.blogspot.com/2014/05/lan-cuoi-khoc-vi-anh-moi-tinh-au-cua-em.html
Một ngày ghé qua Facebook của anh vài lần, tôi biết làm vậy sẽ đau khổ nhiều, thế mà tôi vẫn chưa thể tách rời hai từ “quá khứ” ra khỏi suy nghĩ.
‘’…Mối tình đầu tiên đã qua rất lâu
Sao đêm nay bỗng bùi ngùi nhớ lại
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim tôi..’’
Tôi còn nhớ rõ lắm ngày đầu tiên tôi gặp anh, một buổi sáng mùa đông se lạnh, sương mù dày đặc đến nỗi chỉ đứng gần mới nhận ra nhau. Kể từ thời gian ấy, tôi xem như một định mệnh trong đời…
Thế là cũng ba năm trôi qua, quen và yêu nhau chỉ gần một năm. Ngày ấy còn khờ khạo, cứ thiết nghĩ mình yêu nhau thật lòng rồi sẽ đến được với nhau, nhưng rồi tôi nhận ra được nhiều điều còn quan trọng hơn tình yêu của anh, rằng anh không còn yêu và tôn trọng tôi nữa.
Mấy năm qua, chưa một lần nào nghĩ tới anh là tôi không khóc, vì tôi chưa thể quên anh được. Một ngày ghé qua Facebook của anh vài lần. Tôi biết làm vậy sẽ đau khổ nhiều, thế mà tôi vẫn chưa thể tách rời hai từ “quá khứ” ra khỏi suy nghĩ. Hôm nay, lại lướt qua Facebook anh như một thói quen. Tôi thấy ảnh cưới của anh, tim tôi như có một nhát dao đâm, nước mắt tôi lại rơi… Gần hai năm không liên lạc, cũng hôm nay anh gửi tin nhắn mời tôi về dự đám cưới. Cố tỏ ra vui vẻ và tôi chúc phúc cho anh chị.
Tôi có nhiều điều muốn nói với anh lắm, nhưng quá muộn rồi, anh sắp lấy vợ, sắp bước vào một cuộc sống mới, một trải nghiệm mới trong đời mà bấy lâu nay anh vẫn mơ ước. Tôi cảm thấy ghen tị với anh nhiều. Có lẽ sống như anh lại tốt và không bao giờ bị tổn thương, bị nhiều vết thương lòng như tôi. Tôi đã chúc mừng anh sau khi xem xong ảnh cưới. Anh chat và hỏi thăm tôi, nhưng cũng chẳng có gì hơn như hai người xa lạ nói chuyện xã giao.
“Em dạo này đang làm gì?... Em bỏ học để đi làm đấy à?… Thế có định về đi đám cưới ông anh này không đây, hay lại quên ông anh này rồi...’’ - “Vâng, để em xem hôm đấy có về được không…’’.
Chat với anh đến đâu nước mắt tôi rơi đến đó. Ký ức ùa về như một nỗi nhớ không tên. Mỗi lần khóc về anh, tôi đều tự nhủ lòng mình là đây sẽ là lần cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ khóc vì nghĩ tới anh thêm lần nào nữa. Nhưng đó chỉ là lần cuối của bao nhiêu lần cuối tôi tự hứa với lòng mình.
Nói nhiều như vậy nhưng chưa bao giờ tôi làm được, vì một điều đơn giản anh là mối tình đầu của tôi, để lại trong tôi nhiều sâu đậm mà có lẽ tới khi chết đi tôi cũng chẳng thể nào quên được. Nghĩ về anh tôi lúc nào cũng khóc được như một phản xạ, dù đã 3 năm trôi qua. Phải chăng thời gian chưa đủ dài hay do nỗi đau anh để lại quá lớn với tôi.
“Anh à, anh đi lấy vợ rồi em không mong anh nghĩ tới em làm gì nữa. Nhưng em có thể được lưu trong anh như một kỷ niệm mà khi nhìn thấy em đâu đó anh vẫn nhớ em đã từng là người yêu của anh, từng là mối tình đầu của anh… có được không?”.
“Anh à, có biết, có nhớ vì sao ngày xưa em chia tay anh không? Anh muốn em trao cho anh tất cả những gì quý giá nhất của người con gái khi em chưa sẵn sàng. Còn anh quan trọng chuyện ấy hơn bất cứ điều gì. Với anh đã yêu thì phải tin tưởng và không giới hạn. Em rất buồn. Em biết không thể giữ được anh nên chia tay, mặc dù em tim rất đau, vì vẫn còn yêu anh nhiều lắm, đau hơn khi anh chấp nhận một cách dễ dàng”.
Anh xúc phạm, coi thường tôi. Anh cho rằng tôi là gái quê, ngây thơ không biết gì. Vậy thôi cũng đủ để tôi hiểu tình yêu tôi dành cho anh không hề xứng đáng. Tôi tin rằng tôi không sai, tôi tin rằng chọn rời xa anh là tôi đã đúng. Và tôi tin đây sẽ là lần cuối nghĩ về anh, về chuyện ngày xưa, về mối tình đầu không thành của mình. Tôi không muốn người yêu hiện tại của mình phải buồn. Ít ra bây giờ cũng có một người yêu tôi chân thành, luôn quan tâm, lo lắng cho tôi, điều quý giá nhất là tôn trọng tôi hơn anh.
Một lần cuối, tôi chúc anh hạnh phúc bên tình yêu anh đã chọn.
‘’…Mối tình đầu tiên đã qua rất lâu
Sao đêm nay bỗng bùi ngùi nhớ lại
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim tôi..’’
Tôi còn nhớ rõ lắm ngày đầu tiên tôi gặp anh, một buổi sáng mùa đông se lạnh, sương mù dày đặc đến nỗi chỉ đứng gần mới nhận ra nhau. Kể từ thời gian ấy, tôi xem như một định mệnh trong đời…
Thế là cũng ba năm trôi qua, quen và yêu nhau chỉ gần một năm. Ngày ấy còn khờ khạo, cứ thiết nghĩ mình yêu nhau thật lòng rồi sẽ đến được với nhau, nhưng rồi tôi nhận ra được nhiều điều còn quan trọng hơn tình yêu của anh, rằng anh không còn yêu và tôn trọng tôi nữa.
Ảnh minh họa.
Mấy năm qua, chưa một lần nào nghĩ tới anh là tôi không khóc, vì tôi chưa thể quên anh được. Một ngày ghé qua Facebook của anh vài lần. Tôi biết làm vậy sẽ đau khổ nhiều, thế mà tôi vẫn chưa thể tách rời hai từ “quá khứ” ra khỏi suy nghĩ. Hôm nay, lại lướt qua Facebook anh như một thói quen. Tôi thấy ảnh cưới của anh, tim tôi như có một nhát dao đâm, nước mắt tôi lại rơi… Gần hai năm không liên lạc, cũng hôm nay anh gửi tin nhắn mời tôi về dự đám cưới. Cố tỏ ra vui vẻ và tôi chúc phúc cho anh chị.
Tôi có nhiều điều muốn nói với anh lắm, nhưng quá muộn rồi, anh sắp lấy vợ, sắp bước vào một cuộc sống mới, một trải nghiệm mới trong đời mà bấy lâu nay anh vẫn mơ ước. Tôi cảm thấy ghen tị với anh nhiều. Có lẽ sống như anh lại tốt và không bao giờ bị tổn thương, bị nhiều vết thương lòng như tôi. Tôi đã chúc mừng anh sau khi xem xong ảnh cưới. Anh chat và hỏi thăm tôi, nhưng cũng chẳng có gì hơn như hai người xa lạ nói chuyện xã giao.
“Em dạo này đang làm gì?... Em bỏ học để đi làm đấy à?… Thế có định về đi đám cưới ông anh này không đây, hay lại quên ông anh này rồi...’’ - “Vâng, để em xem hôm đấy có về được không…’’.
Chat với anh đến đâu nước mắt tôi rơi đến đó. Ký ức ùa về như một nỗi nhớ không tên. Mỗi lần khóc về anh, tôi đều tự nhủ lòng mình là đây sẽ là lần cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ khóc vì nghĩ tới anh thêm lần nào nữa. Nhưng đó chỉ là lần cuối của bao nhiêu lần cuối tôi tự hứa với lòng mình.
Nói nhiều như vậy nhưng chưa bao giờ tôi làm được, vì một điều đơn giản anh là mối tình đầu của tôi, để lại trong tôi nhiều sâu đậm mà có lẽ tới khi chết đi tôi cũng chẳng thể nào quên được. Nghĩ về anh tôi lúc nào cũng khóc được như một phản xạ, dù đã 3 năm trôi qua. Phải chăng thời gian chưa đủ dài hay do nỗi đau anh để lại quá lớn với tôi.
“Anh à, anh đi lấy vợ rồi em không mong anh nghĩ tới em làm gì nữa. Nhưng em có thể được lưu trong anh như một kỷ niệm mà khi nhìn thấy em đâu đó anh vẫn nhớ em đã từng là người yêu của anh, từng là mối tình đầu của anh… có được không?”.
“Anh à, có biết, có nhớ vì sao ngày xưa em chia tay anh không? Anh muốn em trao cho anh tất cả những gì quý giá nhất của người con gái khi em chưa sẵn sàng. Còn anh quan trọng chuyện ấy hơn bất cứ điều gì. Với anh đã yêu thì phải tin tưởng và không giới hạn. Em rất buồn. Em biết không thể giữ được anh nên chia tay, mặc dù em tim rất đau, vì vẫn còn yêu anh nhiều lắm, đau hơn khi anh chấp nhận một cách dễ dàng”.
Anh xúc phạm, coi thường tôi. Anh cho rằng tôi là gái quê, ngây thơ không biết gì. Vậy thôi cũng đủ để tôi hiểu tình yêu tôi dành cho anh không hề xứng đáng. Tôi tin rằng tôi không sai, tôi tin rằng chọn rời xa anh là tôi đã đúng. Và tôi tin đây sẽ là lần cuối nghĩ về anh, về chuyện ngày xưa, về mối tình đầu không thành của mình. Tôi không muốn người yêu hiện tại của mình phải buồn. Ít ra bây giờ cũng có một người yêu tôi chân thành, luôn quan tâm, lo lắng cho tôi, điều quý giá nhất là tôn trọng tôi hơn anh.
Một lần cuối, tôi chúc anh hạnh phúc bên tình yêu anh đã chọn.